Mặc dù có thể nói Lý Trị đang ở trong trạng thái mẫn cảm quá mức, mọi chuyện đều bị hắn thổi phồng nhiều lần, nhưng cơ bản thì hắn không nói sai, Vân Sơ thở dài:" Khi bệ hạ nói lý lẽ, thần nguyện nói lý lẽ với bệ hạ, cho dù là ý kiến trái ngược cũng không sao, giờ rõ ràng là bệ hạ không chịu nói lý, nếu thần nói lý với bệ hạ, chẳng phải tự tìm đường chết."
" Giỏi, giỏi lắm! Cuối cùng cũng có kẻ dám nói thật rồi, ngươi nói đúng đấy, trẫm biết hết, trẫm hiểu hết, cho nên trẫm không cần nói lý lẽ với các ngươi! Ngươi làm gì được trẫm nào?"
" Thần không làm gì được?"
Lý Trị bước ra khỏi đình, tức thì cây cối xung quanh lay động, hiển nhiên có thị vệ hành động, hắn phất tay quát lui, tới gần Vân Sơ nhìn chằm chằm:" Thực sự không sao, không sinh ra ý nghĩ nào khác à?"